Gabriel Heinze vs Roy Keane: Cuộc chiến trong phòng thay đồ Man United

gabriel-heinze-vs-roy-kean

Gabriel Heinze vs Roy Keane: Cuộc chiến trong phòng thay đồ Man United

Bất kỳ ai từng khoác áo Manchester United dưới thời Sir Alex Ferguson đều hiểu một điều: Roy Keane không phải người dễ động vào. Nếu bạn đá dở, anh ấy sẽ nói thẳng. Nếu bạn phản ứng lại, anh ấy sẵn sàng lao vào tẩn bạn. Gabriel Heinze đã trải qua điều đó – theo cách không thể đau đớn hơn.

“Mày chơi như rác!”

Đó là cái nhìn đầu tiên tôi nhận được từ Roy Keane khi bước vào phòng thay đồ. Đội vừa thua 1-2 trong một trận đấu bạc nhược, và dĩ nhiên, kẻ gây họa phải bị xử lý.

Keane đứng đó, mắt long lên sòng sọc, vừa nhìn tôi vừa buông ra những câu chửi mà dù tiếng Anh còn bập bẹ, tôi vẫn hiểu rằng chúng chẳng phải lời khen.

Điều nực cười là trước đó, chính Keane là người hay đưa tôi đi tập, quan tâm như một người anh lớn. Nhưng lúc này? Anh ấy không khác gì một con sư tử đang lồng lộn tìm con mồi.

Vậy thì sao? Tôi đâu phải đứa dễ bị bắt nạt.

Tôi bật lại. Lời qua tiếng lại, và rồi cả hai lao vào nhau. Không có trọng tài, không có hiệp phụ, chỉ có hai gã đàn ông sẵn sàng ăn thua đủ.

Tôi không nhớ ai tung cú đấm trước, chỉ nhớ rằng mọi thứ diễn ra cực nhanh, áo đấu nhàu nhĩ, tiếng va chạm rắn rỏi vang lên giữa phòng thay đồ.

Sau trận “giao hữu” chớp nhoáng đó, một điều hiển nhiên xảy ra: Hai anh em không còn đi tập chung với nhau nữa.

Sir Alex Ferguson: “Chúng ta là đàn ông mà!”

Ngày hôm sau, tôi có mặt trên sân tập, cố gắng hành xử bình thường nhất có thể. Nhưng rồi Sir Alex gọi cả hai vào phòng.

Tôi thở dài, chuẩn bị sẵn một lời xin lỗi, nhưng Sir Alex giơ tay ngăn lại: “Khỏi cần đi Gabriel, chúng ta là đàn ông mà. Roy quên chuyện đó lâu rồi.”

Tôi quay lại sân tập với một nỗi lo lơ lửng. Keane có thực sự quên không? Hay đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão?

Khoảnh khắc định mệnh

Buổi tập diễn ra, nhưng tôi vẫn căng như dây đàn. Tôi biết Keane không phải kiểu người dễ bỏ qua chuyện này.

Rồi khoảnh khắc đó đến.

Bóng được treo vào vòng cấm, Keane băng lên, và tôi theo kèm anh ấy. Cơ hội để phòng thủ? Không. Đây là cơ hội để sống còn.

Tôi dồn hết sức bình sinh, bay người vào Keane trong một pha tắc bóng chẳng khác gì cú đốn giò trong phim hành động. Chúng tôi va vào nhau, cả hai lăn lóc trên sân.

Tôi chờ đợi Keane nổi điên, chờ một màn trả thù đẫm máu. Nhưng không.

Anh ta chỉ phủi bụi, nhìn tôi, rồi nói: “Đá cho cẩn thận thằng cu em. Những gì xảy ra trên sân sẽ ở lại đó, chuyện phòng thay đồ cũng vậy.”

Vậy đấy. Một câu nói, nhưng lại giống như một lời công nhận.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *